Bãi là mở, hạp là đóng. Thuật bãi hạp là thuật đóng mở, mở đóng, đóng mở.....Bãi là hành động tích cực.
Hạp là hành động tiêu cực.
Thuật bãi hạp căn bản dưa trên nguyên lý Âm Dương. 2 khí này là chủ tể của vạn vật, có khi khí Âm mạnh, có khi khi Dương mạnh; có khi mềm yếu, nhu nhược, có lúc cứng rắn, cương cường; có khi bộc lộ, khai mở, có lúc ẩn tàng, che dấu; có khi nhanh chóng, khẩn trương, có lúc chậm chạp, ung dung....
Dương khí truy cầu Âm khí và Âm khí truy cầu Dương khí. Âm khí phát triển đến cực điểm thì thành Dương khí. Dương khí phát triển cực điểm thì phát triển thành Âm khí.
Khi gặp Dương khí (thời cơ, thuận lợi ) thì tiến lên ; gặp Âm khí 9ba6t1 lợi ) thì thu tàng, ẩn dấu, ngưng
lại.
Thuật bãi hạp được thực hiện qua 4 kế :
_Cương nhu tương tế nghĩa là Trong nhu có cương, trong cương có nhu.
_Sơ nhi bất lậu ............ Tuyệt đối bí mật.
_Dĩ khuất cầu thân ........... co để duỗi.
_Tiên đả hậu ma ........... Trước đánh sau bắt.
1/CƯƠNG NHU TƯƠNG TẾ : TRONG NHU CÓ CƯƠNG, TRONG CƯƠNG CÓ NHU
Cương nhu tương tế là trong cương có nhu, trong nhu có cương. Trong dương có âm, trong âm có dương.
Đóng mở, mở đóng...biến hóa vô cùng.
Muốn thực hiện kế này phải thẩm định đối phương : Có hay không, hư hay thực, lợi và hại trước sau. Hiểu
rõ ý chí của đối phương, tùy tâm lý, dục vọng của đối phương mà thuyết phục.
Thí dụ : Ưa nói khích không ưa thuyết phục
Sau khi Tào Tháo lấy được Kinh Châu , TUÂN DU hiến kế là huy động đại quân ra oai để làm cho TÔN QUYỀN sợ phải đầu hàng.
THÁO nghe theo kế, lập tức hịch sai sứ sang Giang Đông, 1 mặt điểm quân mã,quân bộ và quân thủy,cả thảy 83 vạn, lại nói thăng lên những 100 vạn quân. Thủy lục đều tiến, quân thuyền quân kỵ cùng đi ; theo dọc bờ sông Trường Giang kéo đến. Phía Tây nối liền với đất Kinh Giáp,phía Đông tiếp giáp Kỳ Hoàng,doanh trại nối nhau dài hơn 300 dặm.
* * *
Nói về Giang đông, TÔN QUYỀN đang đóng quân ở Sài Tang, được tin đại quân TÀO THÁO đến Tương Dương.
LƯU TÔN đã ra hàng, mà quân TÀO sớm khuya đi gấp đường lấy Giang Lăng. QUYỀN bèn họp các mưu sĩ lại bàn kế phòng thủ.
LỖ TÚC nói :
_Kinh châu tiếp giáp nước ta,giang sơn hiểm trở,nhân dân giàu có, nếu chiếm được đất ấy thì đủ để xây nghiệp đế vương. Nay LƯU BIỂU mới chết, LƯU BỊ mới thua, tôi xin phụng mạng sang Giang Hạ viếng tang, nhân tiện bảo LƯU BỊ phủ dụ các tướng của LƯU BIỂU, đồng tâm hiệp lực với ta để phá TÀO THÁO, nếu BỊ vui lòng nghe theo thì việc lớn phải xong.
QUYỀN đồng ý, lập tức sai LỖ TÚC đem lễ vật sang Giang Hạ viếng tang.
* * *
HUYỀN ĐỨC đến GIANG HẠ cùng KHỔNG MINH và LƯU KỲ bàn việc.
KHỔNG MINH nói :
_TÀO THÁO thế to lắm,khó lòng địch nổi,không bằng ta sang nhờ TÔN QUYỀN ở Giang Đông làm ứng viện.Nam Bắc giữ miếng với nhau, ta ở giửa kiếm lợi, có gì mà chẳng được.
HUYỀN ĐỨC nói :
_Giang đông lắm mưu thần giỏi, nhìn xa thấy rộng, sao họ chịu dung nạp ta?
KHỔNG MINH cười đáp rằng :
_Nay TÀO THÁO dàn quân trăm vạn, chiếm cứ Giang Hán; tất nhiên Giang Đông phải cho người lại đây dò hư thực thế nào.Nhược bằng có sứ đến,tôi xin mượn 1 cánh buồm thuận gió đến thẳng Giang đông chỉ 3 tấc lưỡi làm cho 2 quân Nam Bắc thôn tính lẫn nhau. Nếu quân Nam được ta cùng đánh TÀO THÁO, lấy đất Kinh Châu.Nếu quân Bắc được , ta thừa thế tính lấy Giang Nam cũng nên.
HUYỀN ĐỨC nói :
_Kế ấy rất hay, nhưng làm thế nào khiến cho Giang Đông sai người đến đây được?
Vừa nói dứt lời, có tin báo rằng :
_TÔN QUYỀN ở Giang Đông sai người lại viếng tang, thuyền đã ghé bờ.
KHỔNG MINH cười nói :
_Việc to chắc xong.
* * *
Biết LỖ TÚC sắp đến KHỔNG MINH dặn HUYỀN ĐỨC rằng :
_Hễ LỖ TÚC hỏi việc động tĩnh của TÀO THÁO thì Chúa công nói 1 mực không biết. Hễ nói đến 2-3 lần thì Chúa công bảo hắn hỏi GIA CÁT LƯỢNG.
Bàn định xong xuơi bèn sai người đón LỖ TÚC vào. TÚC vào viếng tang xong, LƯU KỲ nhận đồ phúng rồi mời TÚC đến gặp HUYỀN ĐỨC. HUYỀN ĐỨC rước vào nhà trong uống rượu. TÚC nói :
_Lâu nay, nghe thấy đại danh Hoàng Thúc nhưng chưa có dịp nào được bái kiến, nay được gặp thực là hân hạnh.
Mới đây Hoàng Thúc đánh nhau với TÀO THÁO, tất biết rõ tình hình. Dám hỏi quân TÀO THÁO ước độ bao nhiêu?
HUYỀN ĐỨC đáp :
_Tôi binh mọn tướng ít, THÁO đến là chạy, có biết gì đến tình hình bên ấy thế nào.
TÚC nói :
_Tôi nghe Hoàng Thúc dùng mưu của KHỔNG MINH 2 phen đánh hỏa công làm cho TÀO THÁO kinh hồn lạc phách , sao Hoàng Thúc lại bảo là không biết?
HUYỀN ĐỨC nói ;
_Họa chăng hỏi KHỔNG MINH thì biết đươc rõ.
TÚC nói :
_KHỔNG MINH đâu, xin cho được gặp 1 chút.
HUYỀN ĐỨC sai mời KHỔNG MINH ra.
TÚC vái chào rồi hỏi :
_Xưa nay vẫn mộ tài đức tiên sinh, chưa được bái kiến bao giờ. Nay may mắn được gặp, xin cho biết việc an nguy ngày nay.
KHỔNG MINH nói :
_Mưu gian của TÀO THÁO tôi đã biết cả, chỉ giận sức mình chưa đủ, nên còn tạm lánh đó thôi.
TÚC lai hỏi :
_Hoàng thúc nay định ở đây hay đi đâu?
KHỔNG MINH đáp :
_Sứ quân tôi có quen Thái thú NGÔ THẦN ở Thương Ngô, nay sắp đến đó nhờ.
TÚC nói ;
_NGÔ THẦN lương khan binh ít, giữ mình còn chẳng nổi, cho ai nhờ được !
KHỔNG MINH nói ;
_Chổ ấy tôi cũng biết không ở lâu được. Nay hãy nương tạm, rồi sẽ liệu kế khác.
TÚC nói :
_TÔn tướng quân tôi hùng cứ 6 quận, binh giỏi lương nhiều, lại kính hiền trọng sĩ, anh hùng miền Giang Đông nhiều người quy phục. Nay xin hiến ông 1 kế. Chi bằng tiên sinh sai người tâm phúc sang liên kết với Đông Ngô để cùng mưu toan việc lớn.
KHỔNG MINH nói :
_LƯU sứ quân và TÔn tướng quân xưa nay không quen nhau, sợ uổng mất lời.Vả lại, không có ai tâm phúc có thể sai đi được.
TÚC nói :
_Lệnh huynh GIA CÁT CẨN hiện đương làm tham mưu ở Giang Đông, đêm nagy2 mong được gặp lệnh tiên sinh. Tuy tôi không có tài, xin cùng tiên sinh vào ra mắt TÔN tướng quân để bàn việc lớn.
HUYỀN ĐỨC nói :
_ KHỔNG MINH là thầy ta, rời ta 1 lúc không xong, đi thế nào được?TÚC cố nài 3-4 lần, HUYỀN ĐỨC cứ giả vờ không nghe, KHỔNG MINH nói :
_Việc đã kíp rồi, tôi xin phụng mệnh đi 1 chuyến.
HUYỀN ĐỨC bấy giờ mới đồng ý.
Sau khi dùng miệng lưỡi bẻ bọn mưu sĩ Giang Đông xong KHỔNG MINH mới được gặp TÔN QUYỀN.
Thi lễ xong, QUYỀN mời KHỔNG MINH ngồi. Các quan văn võ sắp hàng 2 bên.
LỖ TÚC đứng bên cạnh chỉ đợi xem KHỔNG MINH nói với QUYỀN thế nào. KHỔNG MINH giải bày ý kiến của LƯU BỊ, rồi liếc mắt nhìn TÔN QUYỀN , thấy QUYỀN mắt biếc râu đỏ, tướng mạo đường bệ, liền nghĩ thầm rằng : "Người này tướng mạo khác thường, chỉ ưa nói khích không ưa thuyết phục; đợi khi nào hỏi, bấy giờ ta sẽ khích cho mấy câu là xong".
Khi tả hữu dâng trà xong, TÔN QUYỀN nói :
_ tôi thường nghe LỖ TỬ KÍNH nói đến tài của túc hạ, nay may được gặp, xin túc hạ có điều gì hay chỉ bảo cho
KHỔNG MINH đáp :
_Tôi vô tài ít học. Không dám để Ngài hỏi.
QUYỀN nói :
_Túc hạ mới rời Tân Dã, giúp LƯU DỰ CHÂU đánh nhau với TÀO THÁO, tất biết tình hình bên THÁO thế nào?
KHỔNG MINH đáp :
_LƯU DỰ CHÂU binh đơn, tướng ít, thành Tân Dã nhỏ lại không có lương, đâu dám chống nhau với TÀO THÁO?
QUYỀN lại hỏi :
_Quân THÁO nhiều hay ít?
KHỔNG MINH nói :
_Cả quân mã, quân bộ và quân thủy, ước được hơn trăm vạn.
QUYỀN trố mắt ngạc nhiên hỏi :
_Ông nói dối ta chăng?
KHỔNG MINH đáp :
_Không dám dối đâu : TÀO THÁO ở Duyện Châu đã có 20 vạn; bình xong VIÊN THIỆU , lại thêm được năm sáu mươi vạn; quân mới mộ ở Trung Nguyên được ba bốn mươi vạn. Tính ra có kém gì 150 vạn. Thế mà LƯỢNG nói có 100 vạn là vì sợ người Giang Đông mất vía đó thôi !
LỖ TÚC đứng cạnh , nghe nói tái mặt lại, đưa mắt cho KHỔNG MINH. KHỔNG MINH cứ lờ đi.
QUYỀN lại hỏi :
_Chiến tướng của TÀO THÁO nhiều hay ít?
KHỔNG MINH nói :
_Những mưu sĩ lắm mưu nhiều trí và những tướng đấu tài đánh giỏi ít ra cũng được vài nghìn.
QUYỀN lại hỏi :
_Nay TÀO THÁO đã bình được Kinh, Sở còn tham vọng gì nữa không?
KHỔNG MINH đáp :
_TÀO THÁO hiện nay hạ trại kín ven sông, sắm sửa thuyền bè, chẳng lấy Giang Đông thì lấy đâu.
QUYỀN lại hỏi :
_Đối với âm mưu của TÀO THÁO , nên đánh hay không, xin túc hạ quyết định giúp ta 1 lời.
KHỔNG MINH nói :
_LƯỢNG tôi có 1 lời , nhưng chỉ sợ tướng quân không chịu nghe thôi.
QUYỀN nói :
_Xin cho nghe lời cao kiến.
KHỔNG MINH nói :
_Trước kia thiên hạ đại loạn, nên tướng quân phải dấy binh ở Giang Đông, LƯU DỰ CHÂU tụ quân ở Hán Nam, để cùng tranh giành với TÀO THÁO.
Nay THÁO đã dẹp xong nạn lớn, tình hình sắp ổn định xong. Vừa đây THÁO lại phá được Kinh Châu, uy danh lừng bốn bể. Bây giờ, dẫu có anh hùng cũng không có đất dụng võ,cho nên LƯU DỰ CHÂU phải trốn tránh đến đây .
Vậy xin tướng công liệu mà tính toán công việc.Nếu tướng quân có thể lấy quân Ngô,Việt mà chống TÀO được,thì nên sớm cự tuyệt nó đi.
Nếu không muốn thế, sao không theo ngay lời các mưu sĩ đã bàn, thu quân mã, xếp áo giáp lại, rồi ngoảnh mặt về Bắc mà hàng?
TÔN QUYỀN chưa kịp đáp, KHỔNG MINH lại nói rằng :
_Tướng quân ngoài mặt thì giả tiếng phục tùng nhưng trong bụng vẫn còn ngờ vực. Việc kíp rồi mà không quyết đoán thì vạ đến nơi rồi đó !
TÔN QUYỀN lại hỏi :
_Nếu quả như lời ông, thì sao LƯU DỰ CHÂU không hàng TÀO đi?
KHỔNG MINH đáp :
_Ngày xưa ĐIỀN HOÀNH là 1 tráng sĩ nước TỀ còn biết giữ lễ nghĩa không chịu nhục,huống chi LƯU DỰ CHÂU là tôn thân nhà Hán, anh hùng lừng lẫy trên đời, kẻ sĩ đều trông mong. Việc không xong là bởi trời, có đâu lại chịu luồn cúi người ta?!
TÔN QUYỀN nghe KHỔNG MINH nói xong, nét mặt hầm hầm, rủ áo đứng dậy, lui vào nhà sau. Các quan cũng tủm tỉm cười và giải tán.
LỖ TÚC trách KHỔNG MINH rằng :
_Sao tiên sinh lại nói thế? May mà chủ tôi rộng lượng, không nỡ trách ngay, chứ như lời tiên sinh vừa nói là khinh miệt chủ tôi lắm đấy !
KHỔNG MINH ngẩng mặt cười, nói :
_Sao không có lượng bao dung thế?Ta đã có được mẹo phá TÀO THÁO,vì không hỏi tới, nên tôi không nói đó thôi.
TÚC nói :
_Nếu quả tiên sinh có mẹo hay, tôi xin mời chủ tôi ra để tiên sinh dạy cho.
KHỔNG MINH nói :
_Quân trăm vạn TÀO THÁO , ta coi như đàn kiến, chỉ giơ tay 1 cái là tan ra như cám cả !
TÚC nghe nói, liền vào nhà sau gặp TÔN QUYỀN. QUYỀN lúc ấy còn bực, ngoảnh lại bảo LỖ TÚC rằng :
_ KHỔNG MINH khinh ta quá chừng !
TÚC nói :
_Tôi cũng đã trách KHỔNG MINH , KHỔNG MINH cười và trách lại rằng Chúa công không có lượng dung người,cho nên KHỔNG MINH có mẹo phá TÀO cũng không muốn nói ra cho biết. Xin Chúa công thử hỏi KHỔNG MINH xem thế nào?
QUYỀN bèn lập tức nguôi giận làm vui nói :
_À, thế ra KHỔNG MINH vẫn có mẹo hay, nên nói khích ta. Ta 1 lúc nghĩ nông cạn, tí nữa làm lỡ mất việc to.
Lập tức cùng LỖ TÚC lại ra triều đường, mời KHỔNG MINH vào nói chuyện.
QUYỀN xin lỗi KHỔNG MINH rằng :
_vừa rồi tôi trót lỡ lời, xin tiên sinh tha lỗi cho.
KHỔNG MINH cũng tạ lại rằng :
_LƯỢNG tôi nói năng lỗ mãng, xin tướng quân cũng thứ tội cho.
QUYỀN mời ngay KHỔNG MINH vào nhà sau, làm tiệc khoản đãi. Được vài tuần rượu, QUYỀN hỏi rằng :
_TÀO THÁO vốn chỉ ghét LÃ BỐ, LƯU BIỂU ,VIÊN THIỆU, VIÊN THUẬT, LƯU DỰ CHÂU với tôi mà thôi. Nay đã trừ được cả,duy chỉ còn DỰ CHÂU với tôi.
Tôi không thể đem cả nước Ngô dâng cho người ta được. Kế của tôi đã quyết, nhưng phi LƯU DỰ CHÂU giúp cho thì không ai đương nổi TÀO THÁO bây giờ. Mà LƯU DỰ CHÂU vừa mới thua trận, làm thế nào mà chống lại nạn này?
KHỔNG MINH nói :
_DỰ CHÂU mới thua nhưng QUAN VÂN TRƯỜNG còn thống lĩnh hàng vạn tinh binh, LƯU KỲ ở Giang Hạ cũng có chừng vạn quân sĩ.
Quân TÀO từ xa đến, tất cũng mỏi mệt ; mới đây lại đuổi DỰ CHÂU , quân khinh kỵ đi 300 dặm 1 ngày, khác nào nỏ cứng đã giương lên đuối sức, chưa chắc đã bắn thủng được mảnh lụa mỏng.
Vả lại ngươi phương Bắc không quen đánh thủy ; quân dân ở Kinh Châu gặp thế bí phải phục TÀO , chứ không phải tự nguyện. Nay tướng quân thật muốn đồng tâm hiệp lực với DỰ CHÂU , thì làm gì không phá được TÀO THÁO.
Quân TÀO mà bị phá, tất phải kéo về Bắc, thì thế Kinh, Ngô lại mạnh mà hình thành thế chân vạc được. Cơ hội được thua lúc này, xin tướng quân hãy nghĩ cho kỹ mà quyết đi !
QUYỀN mừng lắm , nói :
_Mấy lời của tiên sinh thật đã làm sáng mắt cho tôi. Ý tôi đã quyết, không còn hồ nghi gì nữa.
Ngay hôm ấy, QUYỀN bàn bạc cất quân để cùng đi phá TÀO THÁO.
LẠM BÀN :
Xem thí dụ trên, ta thấy rõ 3 thế lực 3 mưu kế chính :
_TÀO THÁO dùng kế hư trương thanh thế, dàn quân 83 vạn còn nói thăng, nói quá lên, buộc TÔN QUYỀN sợ hãi mà hàng.
_TÔN QUYỀN chưa biết rõ thực lực của TÀO THÁO , 1 mặt phòng bị, 1 mặt muốn nhờ LƯU BỊ liên kết với tướng tá của LƯU BIỂU. Nội bộ TÔN QUYỀN chia làm 2 phe chủ chiến và chủ hòa đang bàn luận sôi nổi, nên QUYỀN chưa dám đưa ra chính kiến.
_LƯU BỊ, KHỔNG MINH dùng cách tọa sơn quan hổ đấu, nhìn 2 cọp đánh nhau để hưởng lợi. KHỔNG MINH nói rõ ý đồ đó với LƯU BỊ : Nếu quân Nam được, cùng đánh TÀO THÁO lấy Kinh Châu. Nếu quân Bắc được, thừa thế lấy Giang Nam.
KHỔNG MINH VÀ THUẬT CƯƠNG NHU TƯƠNG TẾ : KHỔNG MINH muốn gặp LỖ TÚC để
sang Giang Nam, dặn LƯU BỊ nếu TÚC hỏi quân tình TÀO THÁO thì nói không biết để TÚC gặp KHỔNG MINH........đóng để mở.
LƯU BỊ, KHỔNG MINH đóng rất giỏi vỡ kịch này. LƯU BỊ thực tình muốn KHỔNG MINH sang Giang đông liên quân với TÔN QUYỀN nhưng vẫn giả vờ là không muốn rời KHỔNG MINH.............lại đóng để mở.
Sang đến Giang Đông, thấy tướng TÔN QUYỀN là người cương cường, không khuất phục, KHỔNG MINH khiêu khích, hư trương thanh thế, nói TÀO THÁO là quân nhiều tướng giỏi, thuyết TÔN QUYỀN đầu hàng nhục nhã
.....lại là đóng để đối phương bộc lộ tính khí.
Khi TÔN QUYỀN tức giận là bộc lộ ý chí không muốn hàng TÀO, KHỔNG MINH lại hé mẹo diệt trăm vạn quân TÀO như diệt kiến với LỖ TÚC........là cách mở để TÔN QUYỀN lọt vào.
Gặp TÔN QUYỀN lần này, KHỔNG MINH mới mở bộc lộ hết kế sách đánh TÀO với TÔN QUYỀN. TÔN QUYỀN vững tâm liên minh với LƯU BỊ.
Tùy cơ ứng biến, khi cần úp thì úp, nhu thì nhu ; khi cần mở thì mở, cương thì cương. Khi úp để mở,
khi mở để úp. Trong úp có mở , trong mở có úp , biến hóa vô cùng.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét